Bỏ lương nghìn đô, cô gái Hà Nội khởi nghiệp với nghề điêu khắc da bò
Từ miếng da vụn được tặng, chị Nguyễn Ngọc Diệu Linh (Hà Nội) đã sáng tạo ra những tác phẩm độc đáo và nghề điêu khắc da bò hình thành từ đó.
Cơ duyên từ tấm da vụn
6 năm trước, chị Nguyễn Ngọc Diệu Linh (Hà Nội) được một người bạn chuyên bán đồ da, tặng cho một tấm da vụn. Ban đầu, cầm tấm vải trên tay, chị mới chỉ nghĩ đến việc sẽ làm ra một đồ lưu niệm, nhỏ xinh, giữ cạnh bên mình. Nhưng không ngờ, cơ duyên ấy cứ nối tiếp khiếnm chị đam mê, tò mò và muốn tìm hiểu sâu về một lĩnh vực mới lạ, mang tên “nghệ thuật điêu khắc da bò”.
“Khi ấy, tôi đang là graphic designer (nhà thiết kế đồ họa), chuyên thiết kế banner cho các thương hiệu với mức lương khoảng 15 triệu đồng/tháng và là chủ một cửa hàng quần áo có thu nhập mỗi tháng hàng chục triệu đồng. Nên khi tôi quyết định nghỉ việc, đổi nghề thì mọi người ai cũng tỏ ra tiếc nuối, sửng sốt, đặc biệt là ba mẹ tôi” – chị nói.
Nhưng theo chị Linh, sau 6 năm nhìn lại, chị cảm thấy quyết định khi xưa là đúng. Bởi chị đã được làm công việc mình thích và thực sự đam mê
Nhưng theo chị Linh, sau 6 năm nhìn lại, chị cảm thấy quyết định khi xưa là đúng. Bởi chị đã được làm công việc mình thích và thực sự đam mê.
Chị kể, thời gian đầu, chị đến với đồ da như một niềm yêu thích, xả stress sau khi sinh em bé. Với lại, khi ấy, chị cảm thấy công việc văn phòng, ngồi thiết kế không còn phù hợp nữa. Dù trước đó, chị đã có 4 năm theo học ngành đồ họa, tại trường Đại học Kiến trúc Hà Nội.
“Tôi cảm thấy công việc cũ thật sự ngột ngạt, không còn thú vị kể từ khi tôi sinh em bé. Thế nên, tôi đã quyết định nghỉ việc ở nhà để chăm con, thư giãn và tìm cảm hứng mới. Và tôi đến với da như một mối lương duyên không định trước” – chị nhớ lại.
Chị Linh từng ví mình bước vào nghề đồ da như “một trang giấy trắng” bởi mọi kiến thức, kỹ thuật về da với chị đều là mới toanh và phải học lại từ đầu. Do đó, hàng ngày, chị phải tự mò mẫm lên Facebook, Youtube, Instagram để học, đọc thêm tài liệu về da.
Dấn thân vào nghề điêu khắc
Theo chị Linh, thời gian đầu, chị thường chọn làm những đồ đơn giản, có thể may, nối, dán trên cùng một mặt phẳng như ví, bao da chìa khóa, túi đựng zippo. Các sản phẩm này chị hay làm để tặng bạn bè, người thân chứ không mang ra thương mại. Nếu ai có thuê, đặt làm, chị chỉ lấy tiền da, tiền màu nhuộm.
“Năm 2017, có vị khách đặt mua một sản phẩm là bao da đựng zippo. Để tạo ấn tượng, tôi có dùng vật nhọn, chạm khắc lên đó vài họa tiết đơn giản, rồi nhuộm màu, chứ làm gì có bộ dụng cụ chuyên nghiệp như bây giờ. Nhưng niềm vui nhất của người thợ, là sau nhiều năm, vị khách đó vẫn dùng chiếc bao da tôi làm” – chị nói.
Sau sản phẩm thương mại đầu tiên, chị Linh càng thêm tin tưởng vào con đường đã lựa chọn. Qua tìm hiểu, chị mới thấy rằng, không phải bất cứ loại da nào cũng có thể điêu khắc được. Chỉ có uuloại da bò thảo mộc hay còn được gọi là Veg-tan (Vegetable tanned leather) mới có thể dùng. Loại da này thường có nguồn gốc từ Ý, Pakistan, Argentina với ưu điểm là bề mặt mịn và màu sắc tự nhiên.
“Nếu chỉ làm đồ thông thường thì ai cũng có thể làm được nên tôi phải làm một thứ gì đó ghi lại cá tính, dấu ấn cá nhân là điêu khắc trên da. Nghĩa là vừa làm đồ vật bằng da, vừa chạm khắc mọi chi tiết trên đó sao cho độc đáo” – chị kể.
Khi tay nghề nâng cao, khách đã tìm đến chị Linh nhiều hơn để đặt mua sản phẩm. Nhờ thế, mỗi tháng, chị Linh thu về từ 30 – 50 triệu đồng.
Những món đồ nhỏ, trung bình mỗi tháng, chị làm ra hơn 20 sản phẩm, còn đồ lớn thì dao động 10 – 15.
Nhưng đổi lại là tôi có nhiều thời gian hơn chăm sóc cho gia đình, kinh tế ổn, không bị phụ thuộc về giờ giấc hành chính, hơn nữa là được tự do sáng tạo, không bị gò ép bởi bất cứ điều gì” – chị tâm sự.
Tuy nhiên, chị Linh cũng cho rằng, những ngày đầu khởi nghiệp của chị vô cùng gian nan khi bài toán kinh tế đè nặng lên vai. Bởi chị đã dùng 2 năm đầu tiên chỉ để học nghề nhưng giờ là lúc chị phải kiếm tiền, dùng nghề nuôi sống gia đình và bản thân.